Đạo Quân (bản edit)

Chương 65: Biệt ly




Hắn biết trên người Viên Cương có kết tinh một loại ‘tình’ (người) nào đó (Nguyên văn: 他知道袁罡身上有某种情结), là dấu ấn trong đời sống sinh hoạt ở tập thể (quân đội) trước đây của Viên Cương, đầy nhiệt tình và nồng ấm, là nhân sinh đã trải qua mà trong lòng Viên Cương vẫn lấy làm hãnh diện. Cứ việc cái loại ‘tình’ này có đôi khi tỏ ra rất là cổ hủ, nhưng hắn không cho rằng đó là chuyện gì xấu, cho rằng nó lại càng thêm trân quý, là chỗ đáng giá nhất của Viên Cương, hắn bằng lòng giúp Viên Cương giữ gìn phần ‘tình’ tốt đẹp kia, không hy vọng bởi vì đi theo hắn mà từ từ bị bào mòn, dẫn đến tâm tính thay đổi.

Việc trái với lương tâm làm nhiều lần, về sau dần dần sẽ trở nên không còn coi trọng, hắn không muốn nhìn thấy Viên Cương trở thành một người khác, vì vậy mà thủ hộ.

Nói trắng ra là, hắn căn bản không có ý định thần phục với huynh muội Thương thị, huynh muội Thương thị muốn thu được tâm của hắn cũng không dễ dàng như vậy.

Thương Thục Thanh muốn nói lại thôi, rất muốn nói là người làm như vậy là sai, thế nhưng nàng là người cực kỳ mẫn cảm và nhạy bén, ý thức được trong lời nói của Ngưu Hữu Đạo có thâm ý.

Nàng do dự, song Ngưu Hữu Đạo lại có chút bức bách, lần nữa ép hỏi: “Quận chúa cho là ta đã làm sai sao?”

Đối mặt hắn, cuối cùng Thương Thục Thanh vẫn thỏa hiệp, đáp “Đạo gia không làm sai, là vì muốn tốt cho huynh muội chúng ta.”

Ngưu Hữu Đạo có chút câm lặng, hắn cược hi vọng Thương Thục Thanh kiên quyết một chút, sau đó mọi người không ai thiếu nợ nhau, ân đoạn nghĩa tuyệt, hắn lập tức mang Viên Cương vỗ mông rời đi.

Hắn có một loại cảm giác, cảm giác hai huynh đệ bọn hắn đã bị nữ nhân này chế trụ lại, thời điểm Nam Sơn tự, hai huynh đệ chính là bị nữ nhân này giữ lại, cái cảm giác kia, thật giống như hai huynh đệ bọn hắn là ‘thép bách luyện’ (thép được luyện ngàn lần rất cứng) nhưng ở trên tay của nữ nhân này lại hóa thành ngón tay mềm, muốn cứng cũng không cứng được, muốn mềm cũng mềm không xong.

Nữ nhân so với nam nhân thật là phiền, Ngưu Hữu Đạo nói thầm trong lòng một tiếng, dang tay ra nói: “Nếu như thế, còn có tất yếu phải hỏi lại sao?”

Thương Thục Thanh thầm than trong lòng, bèn đổi lại giọng điệu cùng cách nói, “Phượng Nhược Nam đã biết mình bị người ta hạ dược, sau này ca ca ta như thế nào cùng nàng ở chung đây?”

Ngưu Hữu Đạo nghe chút liền vui vẻ, lấy đóa hoa trên tai xuống, để trước mũi hít hà, nói “Quận chúa quá lo lắng, chỉ cần phương hướng không sai lệch ra là được, về phần làm như thế nào chung sống cùng với lão bà (vợ) là chuyện của chính bản thân vương gia, là phúc thì vương gia hưởng, là họa thì vương gia tự chịu, việc này không giống như là việc chúng ta cần phải quá quan tâm? Ở trên đời này lấy đâu ra sự tình thật như ý, thật viên mãn chứ, là người chắc chắn sẽ có thời điểm lận đận, quận chúa thấy ta nói có đúng không?” Hắn vốn cho rằng Thương Triều Tông bị lão bà đánh sẽ có cái gì không ổn cả, cũng không phải là hắn bị đánh.

“...” Thương Thục Thanh câm lặng, chuyện là ngươi một tay làm ra, thế mà ngươi nói không cần quá quan tâm làm gì, đây cũng quá vô sỉ đi, phát hiện vị này thật đúng là chỉ một mực làm còn lại thì không chịu trách nhiệm, chân chính là ‘quản giết không quản chôn’ a! Nàng thật dở khóc dở cười nói: “Đạo gia, việc này nếu là truyền ra, để cho ca ca của ta như thế nào gặp người khác đây?”

Ngưu Hữu Đạo hỏi lại: “Bên chúng ta sẽ tuyên truyền việc này ra cho bên ngoài biết hả?”

Thương Thục Thanh lắc đầu: “Tất nhiên là sẽ không!”

Ngưu Hữu Đạo vỗ hai tay cái bốp, nói tiếp “Chẳng lẽ bên Phượng gia biết việc này rồi sau đó còn tuyên dương ra ngoài hay sao? Tính Phượng Nhược Nam cường thế vô cùng, ngươi yên tâm, việc này nàng nhiều lắm là sẽ nghĩ biện pháp trả thù thôi, nhưng sẽ không nói cho bên ngoài biết được, nhất định một chữ cũng sẽ không nói. Vậy, chúng ta không nói, Phượng gia không nói, chính Phượng Nhược Nam cũng không chịu nổi bị xấu mặt nên cũng sẽ không chửi ra ngoài, còn có cái gì lo lắng chứ. Lui một nghìn bước, coi như bị tiết lộ ra ngoài, chuyện vui vẻ chốn khuê phòng của phu thê nhà người ta, muốn náo thế nào đều được, quản chi người khác tào lao, vương gia lại bỏ thuốc lật nàng thêm mấy lần thì như thế nào, Thiên Vương lão tử cũng không xen vào, cần phải nhờ quận chúa ngươi lo lắng giúp vương gia sợ bị mất mặt sao?”

Thương Thục Thanh khẽ thở dài, phát hiện chính mình có đủ nhàm chán, cảm tình chuyện mình cho rằng rất là nghiêm trọng thì ở trong mắt người ta căn bản cũng không tính là cái gì, cũng không cần phải chạy tới nói chuyện này làm gì, nói cũng nói vô ích, người ta làm chính là làm, không quan trọng.

Không nói cái vấn đề này nữa, ánh mắt Thương Thục Thanh rơi vào nửa bao đậu nành bên dưới, thay đổi chủ đề, “Đạo gia, các ngươi lấy đậu nành này làm gì vậy?”

“Ha ha, Viên Cương thèm ăn, kêu ta làm một ít cho hắn.” Ngưu Hữu Đạo chỉ chỉ Viên Cương, lại chỉ bao đậu nành, nói “Hôm nào làm chút đồ mới mẻ, mời quận chúa cùng qua nếm thử.”

Đậu nành còn có thể làm ra được cái gì nữa? Chưng? Nấu? Hầm mềm? Hay là nướng lên làm đồ ăn vặt? Thương Thục Thanh suy nghĩ một chút về cái món ăn mới mẻ hắn nói, rồi gật đầu nói: “Được! Là khẩu phúc của ta, hôm nào sẽ mở mang kiến thức một chút về tay nghề nấu nướng của Đạo gia.”

“Bao quận chúa hài lòng!” Ngưu Hữu Đạo sảng khoái đáp ứng, quay đầu lại đối Viên Cương nói: “Về sau muốn ăn ngon hơn, nên để ý thêm một chút, chú ý thu thập thêm một chút gia vị nữa.”

Ở chỗ này cũng coi như là đã ngây người mấy năm, phát hiện các loại gia vị ẩm thực bên này có chút đơn điệu, chắc là do liên quan tới thủ pháp nấu nướng đơn giản ở bên này.

Viên Cương gật nhẹ đầu.

Nhắc đến ăn, tới giờ điểm tâm tất nhiên là sẽ gặp nhau, huynh muội Thương Triều Tông, Lam Nhược Đình, Ngưu Hữu Đạo cùng Viên Cương, trên cơ bản là cùng ngồi ăn chung.

Mấy người cùng ngồi xuống, Ngưu Hữu Đạo nhịn không được trêu chọc Thương Triều Tông đang ngồi đầu bàn, “Vương gia, mặt của ngươi làm sao xanh một mảng, sưng một cục lên vậy?”

Thương Triều Tông vốn muốn cùng với Phượng Nhược Nam sang Phượng phủ bái kiến, nhưng là bị đánh cho thành dạng này, không có ý muốn đi ra ngoài gặp người khác, tìm cái lý do thoái thác, nói thân thể tự nhiên cảm giác khó chịu. Phượng gia bên kia cũng rất thông cảm, phái người đi qua nói, bảo hắn chú ý nghỉ ngơi cho thật tốt.

Thương Triều Tông lườm hắn, “Đạo gia đã biết rõ lại còn cố hỏi nữa.”

Ngưu Hữu Đạo vui vẻ, “Làm sao cảm giác thiếu vắng một người ta, vương phi không tới cùng dùng bữa sao?”

Ngoại trừ Viên Cương mặt luôn không thay đổi, còn có Thương Triều Tông ủ rủ mày chau ra, những người khác cũng có chút buồn cười.

Lúc nơi này vẫn đang ngồi ăn, một tên thân vệ từ bên ngoài đi vào, xin mời Lam Nhược Đình ra ngoài một chút, sau khi Lam Nhược Đình trở về ngồi xuống, thì nói với Ngưu Hữu Đạo: “Đạo gia, cái tên Viên Phương tìm tới thân vệ hỏi mượn bộ y phục.”

“Y phục?” Đang cắn bánh mì Ngưu Hữu Đạo ngẩng đầu lên, “Mượn y phục gì?”

Lam Nhược Đình nói: “Nói là bị Viên huynh đệ đấm đá, mấy bộ y phục thay đổi đều rách hết rồi, không còn thích hợp để mặc nữa, xin mượn một bộ mặc tạm.”
Ngưu Hữu Đạo à một tiếng, vuốt cằm nói: “Muốn mượn một bộ y phục thì cho hắn mượn đi.”

Lam Nhược Đình cười cười, cũng không nói thêm cái gì, hắn cố ý nói ra là để cho Ngưu Hữu Đạo có tâm lý nắm chắc, miễn cho hùng yêu kia mưu đồ làm loạn cái gì.

—–Luna Huang—-

“Vương gia, đi dùng bữa cớ sao lại bỏ mặc kệ thiếp thân vậy?”

Thanh âm của Phượng Nhược Nam đột nhiên từ ngoài cửa truyền vào, người cũng đã xuất hiện ở ngoài cửa, hai mắt ẩn ẩn có sát khí!

Trong sảnh, mấy người lần lượt đứng lên, Thương Thục Thanh rời bàn tới hành lễ, “Tẩu tử!”

Mấy người Lam Nhược Đình cũng hành lễ, “Vương phi!”

Phượng Nhược Nam mặc kệ mấy người, đi tới trước mặt Thương Triều Tông, mặt đối mặt, nhìn chằm chằm, rõ ràng hơi cao hơn so Thương Triều Tông, hai bàn tay đã dần dần nắm thành nắm đấm, làm cho người ta cảm giác tùy thời sẽ đập một phát vào mặt Thương Triều Tông vậy.

Thương Triều Tông tập trung cao độ đề phòng, tận lực bảo trì khí thế không yếu hơn nàng, nói “Nếu đã tới rồi thì cùng ngồi xuống dùng đi!”

“Nói một chút mà thôi, đã ăn rồi.” Phượng Nhược Nam nhìn chung quanh, nói: “Thiếp thân muốn đi dạo ngắm cảnh một chút, vương gia không có ý kiến gì chớ?”

Thương Triều Tông: “Tùy tiện!”

Phượng Nhược Nam cũng không khách khí, mang theo Văn Lệ đi khắp mấy gian phòng ở đây nhìn kỹ, sau đó lại đi ra ngoài.

Chỉ chốc lát sau, có thân vệ đến báo, nói vương phi xông vào khắp nơi, thoạt nhìn như là đang tìm kiếm cái gì đó...

Đêm đó, Phượng Nhược Nam phái người liên tục thúc dục Thương Triều Tông trở về tân phòng nghỉ ngơi, Thương Triều Tông tìm cớ chết sống cũng không đi qua...

Vọngthưuyển-luna huang

Tiễn quân ngàn dặm chung quy cũng đến lúc từ biệt, bên ngoài thành quận Quảng Nghĩa, ở bên trường đình cách xa vài dặm bên ngoài, Bành Ngọc Lan nước mắt chảy dài, vẫy tay tiễn biệt nữ nhi. Phượng Lăng Ba lặng im nhìn đoàn nhân mã rời đi xa, tại trong loạn thế này vẻ mặt có mấy phần đìu hiu.

Trên lưng ngựa, Phượng Nhược Nam thỉnh thoảng quay đầu lại, nhìn lại phụ mẫu đang đứng bên cạnh trường đình, nhìn lại toà thành quách quen thuộc kia, trong lòng ưu thương.

Tòa thành kia, nàng tới tới lui lui không biết bao nhiêu lần, ra ra vào vào, chưa bao giờ giống như lần này, chưa bao giờ sầu não qua như vậy, mặc kệ nàng có nguyện ý gả cho Thương Triều Tông hay không, lần rời đi này, nàng cảm nhận được có chút khác biệt, chân chính ý thức được, mình đã lập gia đình!

Thông gia chỉ là thủ đoạn, nam nữ song phương đều biết có chuyện trọng yếu hơn cần phải xử lý, nhi nữ tình trường chỉ là bước đệm cho đại sự, sau đại hôn thì không có nhiều nghi lễ phiền phức gì nữa, chỉ ở trong quận thành nghỉ ngơi dưỡng sức một ngày, Thương Triều Tông liền dẫn thủ hạ huynh đệ còn có phu nhân mới cưới cáo từ.

Từ kinh thành một đường bôn ba đến tận đây, đội hình xuất hành đã to lớn hơn, nhiều thêm 500 thiết kỵ, là đội thân binh hộ vệ của Phượng Nhược Nam.

Toàn bộ quận Quảng Nghĩa, dưới trướng của Phượng Lăng Ba có 10 vạn tinh binh, trong đó có 5000 thiết kỵ, lúc này phân ra 500 thiết kỵ cho Phượng Nhược Nam, còn thêm 4000 bộ binh nữa, những đội quân này mặt ngoài đều là đáp ứng cấp cho Thương Triều Tông, thế nhưng trên thực tế thì ai cũng biết, binh quyền thì Phượng Nhược Nam nắm giữ ở trong tay, không có quân lệnh của Phượng Nhược Nam, căn bản Thương Triều Tông không có cách nào điều động được một binh một tốt. Nhân mã cấp cho Thương Triều Tông có lẽ không nhiều lắm, nhưng ý nghĩa rất là bất phàm, trong đội ngũ có nữ nhi của Phượng Lăng Ba, còn có con rể của Phượng Lăng Ba, nhân mã cũng là nhân mã của Phượng Lăng Ba, ai dám tuỳ tiện đánh thử một chút xem.

Tính cả thân vệ của Thương Triều Tông, một nhóm thiết kỵ khoảng gần 1000, 4000 bộ binh cũng không lấy từ nơi này, mang theo bộ binh cùng đồng hành, tốc độ di chuyển quá chậm. Phượng Nhược Tiết, thứ tử của Phượng Lăng Ba, trấn thủ yếu địa phía tây quận Quảng Nghĩa, đã nhận được quân lệnh, lúc nhóm Thương Triều Tông đi ngang qua, Phượng Nhược Tiết sẽ trực tiếp chuyển 4000 bộ binh của mình cho Phượng Nhược Nam mang đi đến quận Thanh Sơn. Hồi sau bên này sẽ bổ sung bộ binh khác cho Phượng Nhược Tiết.

Phượng Lăng Ba đã thông báo với Thanh Sơn quận bên kia, yêu cầu bên kia cho đi qua, biểu thị cũng không có ác ý gì, lấy cớ là hộ tống nữ nhi, con rể, chờ đến khi nhân mã đến huyện Thương Ngô rồi, có chịu rút khỏi hay không thì khi khác nói tiếp. Đối mặt với cái viện cớ này, bên quận Thanh Sơn cũng đành chịu, Phượng Lăng Ba dám đối kháng với triều đình, không phải thực lực của quận Thanh Sơn có thể cản được.

Triều đình bên kia phái người tới hạ chỉ, thay đổi chủ ý, không cho Thương Triều Tông đi huyện Thương Ngô nữa, mệnh cho Thương Triều Tông hồi kinh, nói có phân công khác.

Mãnh hổ đã xuất chuồng, giao long đã vào biển, lại muốn ép về lại trong lồng đâu có dễ dàng như vậy.

Người truyền chỉ đi đường vòng thì mất không ít thời gian, mà tiến vào quận Quảng Nghĩa không hiểu lại biến mất, trong thời gian ngắn ý chỉ căn bản không truyền đến được Thương Triều Tông, coi như truyền đến Thương Triều Tông cũng sẽ không thừa nhận. Cái này tự nhiên là ‘chuyện tốt’ do Phượng Lăng Ba làm, triều đình càng nóng vội, trái lại để cho Phượng Lăng Ba càng thêm vững tin, quả nhiên 10 vạn Nha Tướng là có thật!

Phượng Lăng Ba càng thêm nghiêm túc đối phó, Thiên Ngọc môn nghe nói xong lại lần nữa phái thêm tu sĩ chạy tới trợ giúp.

Tùy hành thân vệ của Phượng Nhược Nam chỉ có 500 kỵ binh, tu sĩ cũng đã nhiều lên đến ba mươi người, Bạch Diêu cũng được phủ thái thú điều đi, tự mình dẫn đầu một đám đồng môn đi theo bảo hộ.

Một đôi tân nhân bởi vì phải mang theo đồ quân nhu, nên lễ vật được tặng trong đại hôn thì không thể mang theo được nữa, đành người thì đi trước, sau đó lễ vật cùng những cái khác thì Phượng Lăng Ba sẽ phái người vận chuyển giúp cho.

Sau khi đã cách xa quận thành rồi, Phượng Nhược Nam cũng bình ổn lại tâm tình, bèn quay sang nói với Văn Tâm cùng với Văn Lệ đang đi theo: “Đi, đem cái tên có chòm râu bạc kia tìm ra cho ta, tìm ra được thì cũng đừng có mà la lên đó!”